Kỳ 4: Trăm ngày cha và đại tang liên tiếp
Dựng lại miếu thiêng
Sự việc anh Trần Văn Viết chết kỳ lạ, rồi vật nuôi chết chóc sạch sẽ, khiến đại gia đình ông Trần Văn Rạng (Vũ Tây, Kiến Xương, Thái Bình) hoang mang tột độ. Lời đồn do phá miếu thiêng, nơi con rắn trú ngụ khiến không chỉ đại gia đình này, mà cả khu dân cư sợ hãi. Tuy nhiên, chỉ đến khi xảy ra cái chết của ông Trần Văn Rạng, thì nỗi sợ hãi mới dâng cao khủng khiếp.
Anh Trần Văn Việt kéo tôi đến nơi chiếc tủ cũ kỹ, rồi chỉ vào tấm ảnh thờ, chụp chân dung anh Trần Văn Út. Nhìn vào tấm ảnh, tôi không khỏi sững sờ, vì tấm ảnh đã bị biến dạng.
Quan sát kỹ, thì rõ ràng là tấm ảnh bị ẩm mốc, đã khiến khuôn mặt anh Út trong ảnh bị biến dạng. Tuy nhiên, theo lời anh Việt, thì khuôn mặt anh Út đã biến thành… rắn hổ chúa. Anh Việt cũng khẳng định đó là hình dạng của con rắn xuất hiện ở ngôi miếu khiến đại gia đình anh loạn lạc.
Theo lời kể của anh Trần Văn Việt, ngay khi anh cả tên Viết qua đời, mọi việc xây dựng nhà cửa đình lại. Ông bà Rạng cùng con cháu chạy ngược xuôi tìm thầy, cúng bái ghê gớm, với mong muốn được tai qua nạn khỏi. Nhiều thầy cúng đã đến tận nơi làm lễ, trấn yểm, và đại gia đình đã lấy lại niềm tin, đỡ sợ hãi hơn.
Giải quyết xong chuyện tang ma cho anh Viết, thì gia đình bàn tính chuyện tiếp tục cất nóc nhà anh Út. Tuy nhiên, việc này chưa kịp thực hiện, thì ông Rạng có biểu hiện lạ.
Ông Rạng từng đi bộ đội, ra sống vào chết, tuy nhiên, ông may mắn là không bị thương tích gì, cũng không bị nhiễm chất độc hóa học. Về quê, ông làm nông dân, dù tuổi cao, nhưng sức vóc vẫn như thanh niên. Ông Rạng vốn không tin chuyện thánh thần, ma quỷ, tuy nhiên, những sự kiện kỳ lạ diễn ra liên tiếp với gia đình, khiến ông không khỏi hoang mang, nên cũng tin vào chuyện cầu cúng, lễ bái.
Thật khó có thể tin nổi, rơi vào hoàn cảnh đó, ông Rạng lại có biểu hiện lạ, tâm tính thay đổi, thi thoảng lại rơi vào trạng thái vật vờ, ngờ nghệch. Sức khỏe ông cứ yếu dần. Gia đình hết sức lo lắng, liên tục đưa ông đi bệnh viện mỗi khi ông kêu mệt, hay tay chân run lẩy bẩy. Các bác sĩ làm đủ các loại xét nghiệm, chiếu chụp, đều chẳng tìm ra căn nguyên bệnh tật từ cơ thể ông Rạng.
Ông Rạng vốn thi thoảng cũng uống rượu, nhưng mỗi bữa chỉ 1-2 chén. Tuy nhiên, thời điểm đó, ông uống rượu nhiều hơn. Dường như ông uống để muốn quên đi nỗi sợ hãi, lo lắng, hoặc để khỏi phải suy nghĩ về những hiện tượng kỳ cục đang diễn ra với gia đình mình. Cái gì đến cũng đã đến, đúng 1 tháng sau ngày con trai Trần Văn Viết mất, ông Trần Văn Rạng đã đột ngột qua đời, sau một cơn co giật cứng người giống hệt anh Trần Văn Viết.
Cái chết của ông Rạng khiến đại gia đình hoang mang cực độ. Con cháu ở khắp trong Nam, ngoài Bắc đã tụ họp về nhà. Lễ tang ông Rạng diễn ra long trọng, tiếng khóc lóc thảm thương của con cái khiến xóm làng rơi lệ.
Tang gia bối rối xong, đại gia đình họ Trần họp lại và tiến cử ông Trần Văn Lưu, là chú ruột ông Rạng, trưởng chi họ Trần trong gia đình, đứng ra lo liệu mặt tâm linh. Sau khi gặp gỡ nhiều thầy bà, ông Lưu đã mời được thầy Dược ở xã Vũ Đông (TP. Thái Bình).
Ông Dược không chỉ là thầy cúng nổi tiếng trong tỉnh, mà còn nổi tiếng với tài xem phong thủy, địa lý, trấn yểm long mạch. Sau khi làm lễ lớn tại điện ở nhà mình, ông Dược xuống tận nhà ông Rạng. Ông thầy này bỏ mấy ngày liền đi khắp khu vực, tìm hiểu từng gốc cây, bụi cỏ, đền, miếu, ao, mương. Ông kết luận rằng, ngôi miếu mà các cụ nhà ông Rạng dựng nên trong phần đất nhà mình, thực ra là để trấn yểm long mạch. Việc phá ngôi miếu đã vô tình làm hỏng long mạch, nên theo ông ta, chuyện chết chóc tất yếu xảy ra.
Ông thầy này cũng lớn tiếng khẳng định rằng, may mắn gia đình gặp được thầy cao tay, nếu không thì sẽ chết hàng loạt. Sau lễ cúng linh đình, xin thần linh thổ địa bỏ qua sự mạo phạm của người trần mắt thịt, có mắt như mù, ông đã xem xét kỹ lưỡng và cắm phần đất sát bờ ao, cạnh bụi tre, ngay chái căn nhà ngang của vợ chồng anh Trần Văn Út từng ở, và yêu cầu gia đình lập tức dựng ngôi miếu nhỏ tại điểm ông chọn.
Ông thầy này bảo rằng: “Gia đình đã mời các thần đến ngự, để trấn yểm long mạch, nên phá miếu đuổi thần đi, khác nào mở cửa rước quỷ vào nhà”. Ông thầy này yêu cầu dừng việc xây nhà, lập tức khởi công xây miếu. Khi nào xây xong miếu, mời các vị thần đến ngự, rồi muốn làm gì thì làm.
Khi đó, lời của ông thầy Dược kia là sấm truyền, đại gia đình họ Trần này đâu dám trái lời. Chỉ vài ngày xây dựng, ngôi miếu nhỏ, chỉ cỡ 2 mét vuông đã được hoàn thành. Tại ngôi miếu ấy, ngày đêm vợ con ông Rạng hương khói nghi ngút. Chẳng biết việc khói hương có giúp những người trong gia đình này giữ được tâm hồn thanh tịnh hay không, nhưng những câu chuyện thần bí, và khói hương mờ ảo dường như càng làm cho lời đồn thánh thần nổi giận vật người ở ngôi làng thoi loi giữa cánh đồng này càng thêm khủng khiếp, rợn gáy.
Cúng trăm ngày – ngày oan nghiệt
100 ngày mất của ông Trần Văn Rạng rồi cũng đến. Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Mới thế mà ngôi mộ ông Rạng cỏ đã xanh rì. Trước hôm trăm ngày, bà Nguyễn Thị Đào, vợ ông Rạng, thường gọi theo tên chồng là bà Rạng, cùng con cháu ra đồng dẫy cỏ mọc lút gối. Nhìn cảnh cỏ mọc trùm kín, lấp mất tấm bia nhỏ, chỉ có nhõn tên tuổi và ngày tạ thế của chồng, bà Đào rưng rưng nước mắt.
Ông Rạng là trụ cột gia đình, là chỗ dựa của bà và con cháu mấy chục năm nay, ấy vậy mà… Bà thắp nén nhang, cầu mong ông ở nơi chín suối được ngậm cười, ông sống khôn chết thiêng phù hộ cho con cháu, chứ đừng gọi con cháu đi. Bà mời ngày mai ông về nhà, dự bữa cơm với con cháu, rồi linh hồn thanh thản về với cõi khác.
Lễ cúng cơm trăm ngày ông Rạng diễn ra ấm cúng. Con cháu khắp nơi kéo về đông đủ. Bàn thờ ông Rạng bài trí đơn sơ, với bát nhang, di ảnh, lọ hoa, chén nước, đĩa muối, bát cơm, quả trứng, ngọn nến leo lét cháy. Mâm cơm được bày trước bàn thờ. Con cái thắp nén nhang thơm. Ông Lưu thay mặt gia đình cúng bái, mời linh hồn ông Rạng cùng tổ tiên về thụ hưởng.
Tác giả bài viết: Nguyễn Duy Rằm
Nguồn tin: Sưu tầm
Ý kiến bạn đọc