Báo Điện tử VTC News sẽ đăng tải lại câu chuyện kỳ lạ và bí ẩn nhất này, thông qua hồi ức của anh Trần Quốc Việt – người còn sống duy nhất trong ngôi nhà của ông Trần Văn Rạng, và hiện đang đối đầu với những ngày thập tử nhất sinh, để mong có sự giải mã thấu đáo.
Kỳ 1: Người đàn ông thách thức tử thần trong ngôi nhà chết chóc
Nhắc đến ngôi nhà “ma ám”, hay “thánh vật”, người ta lại nghĩ ngay đến ngôi nhà hoang ở xã Vũ Tây (Kiến Xương, Thái Bình), với 6 mạng người trong nhà cùng chết bất đắc kỳ tử không rõ nguyên nhân, khiến cả tỉnh náo loạn thời kỳ đó.
Người còn sống sót, là anh Trần Quốc Việt, con trai chủ nhà, dù mạnh mẽ nhất, nhưng cũng sợ hãi bỏ chạy khỏi ngôi nhà đó, sống ẩn dật ở TP. Thái Bình, mà không ai biết anh ở đâu. Người con dâu dẫn cháu nội trốn hẳn vào Tây Nguyên bao năm không về nữa, cắt đứt mọi liên lạc, những mong không bị thứ “siêu linh” đuổi theo hành.
Thế nhưng, mới đây, anh Việt đã quay về ngôi nhà hoang của mình, đối mặt với “tử thần”, chấp nhận số phận.
Con đường từ triền đê sông Trà Lý đến xóm 9 xã Vũ Tây xuyên qua cánh đồng lúa mênh mông giờ đã đổ bê tông, nhưng cái ngõ, ao, mảnh vườn trước nhà ông Trần Văn Rạng thì mười mấy năm qua vẫn vậy, cỏ mọc um tùm, ngõ chẳng dấu chân, nhà cửa đổ nát.
Ao, vườn và lối vào nhà ông Trần Văn Rạng um tùm cỏ mọc.
Tuy nhiên, bước chân vào sân, nhìn vào ngôi nhà chính, có cảm giác “bừng sáng”, ấm áp hơn, bởi có sinh khí của người ở. Bao năm qua, những cánh cửa đóng im ỉm, xộc xệch, nhện giăng, rợn người.
Tôi gọi váng một hồi, thì thấy người đàn ông dáng đi khật khừ, khuôn mặt không lộ vẻ biểu cảm, bàn tay ‘búp măng’ với những móng tay dài đuột, cầm con dao đi ra từ phía sau nhà. Anh xưng là Trần Quốc Việt, con của ông Trần Văn Rạng mà nhắc đến tên cả xứ này cũng biết, và ai cũng dựng tóc gáy hãi hùng.
Dường như đã quá quen thuộc với việc tiếp khách lạ, nên anh Việt chẳng nói chẳng rằng, đi vào trong nhà cất dao, rót cốc nước lọc, để trước mặt khách.
Quan sát trong nhà, chẳng thấy có gì giá trị, ngoài chiếc tivi cổ lỗ sĩ để trên chiếc ghế gỗ ở góc nhà. Bộ bàn ghế tiếp cách cũng thuộc hàng “đồ cổ”, thanh ngang cái mất cái còn, ngồi phải nghếch một một bên kẻo mông lọt xuống.
“Chắc cậu lại là nhà tâm linh hở? Gớm, từ hôm về nhà đến nay có đến mấy chục đoàn tâm linh đến bắt ma trừ tà. Có ông tên Long ở Hà Nội nửa đêm kéo cả đoàn người toàn đệ tử gái xuống, phóng chưởng phi tiêu gớm lắm, chả khác gì con khỉ. Phóng chưởng giết ma xong, mấy đứa con gái nhảy chồm chồm ôm nhau hò reo đã diệt quỷ. Gớm, có mà diệt vào mắt. Nhìn ngứa mắt chỉ muốn đuổi cổ hết, nhưng rồi kệ thôi, vì họ làm việc của họ, chả ảnh hưởng gì đến mình. Tốn mấy chai rượu sếch thôi” – anh Việt nhấp ngụm nước rồi thủng thẳng kể.
Tôi hỏi: “Giọng anh nói có vẻ thiếu hơi trầm trọng. Chắc là phổi có vấn đề”. Ông Việt bảo: “Vấn đề gì nữa chứ, sắp toi cái mạng giẻ rách này rồi. Hôm nọ đi chụp, bác sĩ bảo phổi trắng hết rồi. Tôi cũng mặc kệ, chết sớm đi cho xong chuyện. Bị lao phổi mấy năm rồi. Bác sĩ bảo chỉ sống được 3 tháng, thế mà sống đến 10 cái 3 tháng rồi vẫn không chịu chết cho. Đời đúng là khốn nạn. Người lành, người khỏe, trẻ con, thì ‘nó’ bắt đi, còn cái thằng bệnh hoạn này thì nó cứ để cho sống để trêu ngươi, để hành…”.
Ngôi nhà của ông Trần Văn Rạng nổi tiếng cả vùng với lời đồn ma ám.
Thấy anh Việt nói khá lạ, tôi hỏi lại, thì anh bảo “nó” tức là cái thế lực đen tối ở khu đất này đang hành hạ anh. Đang ngồi nói chuyện, thì anh dừng lại, nhìn ra ngoài sân, rồi tôi quan sát thấy hai cánh tay anh nổi gai ốc, người rùng một cái. Tôi thắc mắc, thì anh bảo, vừa thấy “nó” lướt ở ngoài sân. Nó cứ xuất hiện, thì anh lại lạnh người nổi gai ốc.
Tôi hỏi han một hồi, thì hóa ra anh mắc thêm bệnh về đường tiêu hóa, cứ miệng nôn trôn tháo cả ngày. Bệnh đó trong đông y gọi là thấp nhiệt, nên nóng trong mà lạnh ngoài. Tinh thần người đàn ông này có vẻ không được bình thường, nên khi nhắc đến chuyện ma hành quỷ ám, tâm lý ảo tưởng xuất hiện, cộng với căn bệnh trong người, nên tạo cảm giác nổi gai ốc cũng là chuyện bình thường. Khi anh Việt nói thế, bản thân tác giả thực sự chẳng cảm nhận thấy gì cả.
Theo lời anh Việt, thì mảnh đất nhà anh vẫn vậy, vẫn rùng rợn và quái đản dị thường như xưa. Đêm anh vẫn gặp những con rắn to tướng, bằng bắp chân, dài ngoằng treo trên cây trứng gà, với cây xà cừ. Ban ngày mưa xuống nắng lên, anh vẫn gặp vài con bò loe ngoe ở sân. Ấy thế nhưng, có một điều lạ, là chẳng ai nhìn thấy được rắn ở trong vườn ngoài anh.
Có con rắn khiến anh chú ý nhất, là có da màu vàng, y như lon nước bò húc, mình dài bằng đón gánh, nhưng cái đuôi lại cụt. Thi thoảng nó xuất hiện quanh chỗ cái miếu ở khu vườn bên trái ngôi nhà anh đang ở.
Ngôi miếu ngoài vườn lạnh lẽo khói hương.
“Hôm đầu tôi về, có thằng cháu 20 tuổi xung phong ngủ cùng. Đêm nào cũng nghe tiếng lộc cộc ngoài sân, nên nó ở được đôi ba hôm rồi chuồn mất. Tôi mặc kệ, chỉ mong ‘nó’ bắt luôn mình đi cho sớm về với tổ tiên ông bà, thế mà mãi nó không chịu bắt.
Ngoài tôi ra, thì không ai có thể ở ngôi nhà này. Đến đám thầy bà kéo về, cũng chỉ làm lễ, rồi nhanh chân chuồn thẳng, chứ có mời cũng không dám ở. Tôi làm bảo vệ ở một nhà máy, nên chơi với bọn nghiện cũng nhiều. Kể chuyện nhà mình, mà chúng nó còn sợ. Có thằng đói thuốc hỏi vay tiền, tôi bảo tao sẽ cho mày 5 tép, thuê xe ôm cho mày, nếu mày dám ngủ ở nhà tao một đêm. Có thằng ngủ nghỉ hút chích nghĩa địa suốt, thế mà khi xe ôm chở đến đầu ngõ, nó bỏ chạy thẳng cẳng.
Hồi đấy, tôi đi đến đâu, cũng có mấy ông công an đi kèm, nhưng họ chỉ lặng lẽ ngồi quan sát từ khoảng cách vài mét. Cả ngày lẫn đêm họ đi theo tôi. Chắc họ nghĩ có người ám sát để bịt đầu mối. Nhưng đúng là chuyện hài, vì nhà tôi toàn nông dân, còn tôi làm bảo vệ, có làm ăn gì hay gây hại cho ai đâu mà có kẻ muốn giết sạch cả nhà để bịt đầu mối. Họ làm công việc của họ, nên tôi kệ thôi” – anh Việt kể.
Ngồi trò chuyện một hồi, thì điều tôi nhận thấy ở người đàn ông này, là tâm lý bất cần đời, xen lẫn không bình thường. Có lẽ, những ám ảnh kinh hoàng, những cái chết khủng khiếp của những người thân, đã lấy đi sự minh mẫn của người vốn là trụ cột của gia đình. Việc anh sống độc thân, không vợ, không con, thui thủi một mình, mắc lắm bệnh tật, cũng đánh quỵ người đàn ông này.
Bỏ lại người đàn ông với những câu chuyện vẩn vơ trong căn nhà trống hoác, tôi đi vòng ra phía trái.
Trời đất âm u, càng tạo cảm giác ám ảnh, rờn rợn. Lối đi bên nhà lát gạch, rêu mốc, trơn trượt. Ruồi nhặng, muỗi bay vo ve. Ngôi nhà chính chưa đổ mái hoang tàn cỏ mọc. Ngôi nhà ngang sập mái, với cây bạch đàn đổ ngang đè lên.
Giữa mảnh sân nhỏ, dưới tán cây trứng gà, mà theo lời anh Việt, quả to bằng cái bát con, ngôi miếu nhỏ lạnh lẽo khói hương, lâu lắm không ai chăm sóc.
Phía trong vườn, ngay bờ ao um tùm cỏ mọc, bèo nổi, dưới gốc sung già, là ngôi miếu rêu mốc đen sì, cũng lâu ngày không có ai chăm sóc, hương khói, dọn cỏ.
Những hình ảnh đó, với câu chuyện rợn người quanh cái miếu, có thể khiến bất kỳ ai khi đặt chân đến nơi này, đều lạnh người, dựng tóc gáy, mà bỏ chạy.
Ngõ vào nhà như thể không có dấu chân người.
Những cái chết kỳ lạ, không tìm ra nguyên nhân ở ngôi nhà này, thực sự quá kỳ lạ và ám ảnh. Ngày đó, có cả trăm nhà khoa học tìm về nghiên cứu, gửi mẫu đất nước, thực phẩm sang cả nước ngoài để nghiên cứu. Một đồng chí khi đó là phó chủ tịch UBND tỉnh Thái Bình phải đứng ra chỉ đạo giải quyết vụ việc chấn động dư luận. Có cả trăm công an, cảnh sát vào cuộc điều tra, nhưng vẫn chưa tìm ra nguyên nhân cái chết của 6 người trong gia đình ông Trần Văn Rạng.
Tác giả bài viết: Nguyễn Duy Rằm
Nguồn tin: Sưu tầm
Ý kiến bạn đọc